cart.general.title

Thanh Hoa Rủ trẻ con đi “GÕ CỬA NHÀ TRỜI” bằng những vần thơ

“Gõ cửa nhà trời” của nữ sĩ Bảo Ngọc gồm 39 bài thơ, được chia làm 3 phần với những cái tên thật đẹp: Sương trời trong veo, Đồng dao ngày mới và Kể chuyện đồng quê. 

“Thế là từ sân nhỏ
Dung dăng cùng vui chơi
Cưỡi trên lưng ngựa gió
Bầy trẻ phi lên trời!...”

Tác giả Bảo Ngọc đã thủ thỉ như thế, vời gọi những đứa trẻ con, hay đúng hơn là những người mang trong mình một tâm hồn non trẻ, cùng mình chu du khắp chốn trong tập thơ “Gõ cửa nhà trời”. 

Sương trời trong veo được dệt nên từ những người bạn thiên nhiên: bé Hoa nở xòe cánh cảm ơn cô chủ ngày ngày chăm sóc mình, trong khi cả làng say giấc thì chú Gà choàng tỉnh để gọi mùa Xuân về, bạn Na nằm im chờ mãi mới thấy Thu sang để mở mắt chín thơm lừng.

Đồng dao ngày mới vang lên với những câu hát thân thương và la liệt trò chơi thơ ấu: dung dăng dung dẻ, chơi đồ hàng, chơi chuyền, tập tầm vông, Đông Tây Nam Bắc, trồng nụ trồng hoa…

Kể chuyện đồng quê lại là những lời bộc bạch chân thành: trẻ con với bước chân chạy dài trên đồng cỏ bao la và đôi tay nhỏ làm nên tất cả, Xiến Tóc mở cửa hàng thời trang làm đẹp cho mọi người mà quên bản thân mình, chàng Bọ Ngựa được làm “thống soái” đồng xanh sau một cuộc thi nhờ việc nhường bạn khác, Ngỗng đi du lịch khắp nơi để rồi nhận thấy nơi đẹp xinh nhất chính là quê hương mình…

Trong thế giới thơ của Bảo Ngọc, tất cả cây cối, động vật và lũ trẻ đều như nhau – đẹp, trong sáng, hồn nhiên và biết nghĩ cho người khác. Mọi thứ tưởng chừng vô tri đều có linh hồn, và con nít như một thực thể sinh động nhất, chạy qua chạy lại làm bạn với muôn loài, kết nối vạn vật bằng sợi dây cảm xúc.  

“Yêu Trời,
Trời sẽ tặng sao.
Yêu Mây,
Mây đổ mưa rào.
xuống cho

Yêu Gió,
Được cái quạt mo.
Yêu Nắng,
Nắng gọi
sân cho thóc đầy

Yêu Rừng,
Rừng sẽ ươm cây.
Yêu Sông,
Sông trả
cho bầy cá tôm

Yêu Đồng,
Đồng biếu niêu cơm.
Yêu Hoa,
Hoa kết trái thơm
ngọt lừ

Yêu Già,
Già để tuổi cho.
Ai mà yêu Trẻ,
Được no
tiếng cười!”

“Tôi luôn bị mê hoặc bởi hoa cỏ dại và mây trời. Hoa cỏ cho tôi cảm nhận sức sống mạnh mẽ ẩn trong đất đai quê mẹ. Còn những đám mây lại cho tôi thỏa sức bay cùng những giấc mơ. Tôi cũng đặc biệt yêu đôi mắt trẻ thơ. Mỗi khi được chơi đùa, ngắm nhìn khoảng trời trong veo ấy là tâm tôi lại sáng lên niềm tin tiếp tục gieo những con chữ như gieo những hạt mầm bé nhỏ.” – một tâm hồn yêu thiên nhiên và trẻ thơ hiển nhiên có thể viết ra những vần thơ trong trẻo và đầy cảm xúc. 

Bên cạnh những vần thơ trong veo mang hơi thở đồng quê Việt Nam, “Gõ cửa nhà trời” còn ghi điểm trong lòng độc giả bởi phần minh họa hết sức dễ thương của họa sĩ Kim Duẩn. Những con côn trùng bé xíu, cây cối xanh tươi, những trò chơi dân gian… hiện lên sống động như một bức tranh biết chuyển động, mà nhìn vào, ta có thể hòa mình giữa không gian, vuốt ve cây cỏ và cùng rong chơi với các nhân vật. 

“Gõ cửa nhà trời” không chỉ dành riêng cho các em nhỏ, còn trao gửi tới cả những ai muốn tìm lại góc của một đứa trẻ trong tâm hồn mình, như một bản nhạc dạo êm đềm cho ta về tắm mát giữa dòng sông tuổi thơ. Hãy cùng “Gõ cửa nhà trời” ngao du khắp thế gian, quan sát thế giới khởi tạo vận hành bằng đôi mắt trẻ thơ nhé!

Theo: Báo Dân Sinh